Featured image of post Gió Vẫn Thổi - The Wind Rises

Gió Vẫn Thổi - The Wind Rises

Dù sao thì cũng phải sống tiếp

Gió Vẫn Thổi - The Wind Rises

Mình muốn chia sẻ cảm nghĩ của mình về The Wind Rises, một tác phẩm khiến mình nhớ rất lâu sau khi xem xong. Nó không phải kiểu phim vừa xem vừa cười, mà là kiểu nhẹ, sâu, mở ra một góc rất khác trong lòng, đặc biệt là khi bạn đã từng có một ước mơ, hoặc từng thương một người không biết giữ được bao lâu.

# Một vài thông tin

  • Tên Nhật: 風立ちぬ (Kaze Tachinu)
  • Tên tiếng Anh: The Wind Rises
  • Thể loại: Tâm lý - Lãng mạn - Lịch sử
  • Đạo diễn: Hayao Miyazaki
  • Năm phát hành: 2013
  • Thời lượng: 126 phút
  • Trailer

# Nội dung phim

# Nhân vật chính

  • Jirō Horikoshi - chàng trai mơ ước chế tạo những chiếc máy bay đẹp nhất, một người sống lặng lẽ nhưng kiên định.
  • Naoko Satomi - cô gái dịu dàng, tinh tế, mang trong mình căn bệnh khiến cuộc đời đầy mong manh.

# Tóm tắt

  • Từ nhỏ, Jirō đã muốn trở thành phi công nhưng bị cận nặng. Thay vì từ bỏ, cậu chuyển sang thiết kế máy bay - vẫn là bầu trời, chỉ là một cách khác để chạm đến nó.
  • Cuộc đời Jirō trôi giữa chiến tranh, ước mơ và trách nhiệm. Trong một trận động đất, cậu vô tình gặp Naoko - lần gặp đầu rất ngắn, nhưng để lại ấn tượng nhẹ như gió.
  • Nhiều năm sau, họ gặp lại. Không ồn ào, không kịch tính. Chỉ là hai con người đã đi qua nhiều biến cố, cuối cùng tìm thấy nhau.
  • Khi tình cảm vừa kịp chớm nở, Naoko lại trở bệnh nặng. Cô chọn rời Jirō để chữa trị, nhưng cuối cùng vẫn trở về để kết hôn, dù biết thời gian của mình không còn nhiều.
  • Jirō tiếp tục làm việc trên những thiết kế máy bay chiến đấu. Anh biết rõ chúng sẽ được dùng vào chiến tranh, nhưng đó cũng là ước mơ duy nhất anh đã theo đuổi cả đời.
  • Khi chiếc máy bay hoàn thành, cũng là lúc Naoko lặng lẽ rời đi lần cuối, không nói lời tạm biệt.
  • Ở cuối phim, trong giấc mơ, Jirō gặp lại Naoko. Không còn bệnh tật, không còn đau khổ - chỉ còn nụ cười và một câu nói rất nhẹ: “Anh hãy sống tiếp nhé.”

# Cảm nghĩ của mình

Phim này không buồn kiểu bi lụy. Nó là kiểu buồn trưởng thành, kiểu buồn mà ai lớn lên cũng phải trải qua:

  • Yêu điều gì đó nhưng không giữ được.
  • Có ước mơ nhưng phải trả giá.
  • Có người ở cạnh nhưng rồi cũng phải buông tay.

Điều mình thích nhất ở Jirō là cách anh ấy đi theo ước mơ của mình một cách trong sáng, kể cả khi thế giới xung quanh trở nên mờ mịt. Còn Naoko thì mang cảm giác như một chốn bình yên hiếm hoi trong cuộc đời ai đó - đến nhẹ nhàng, đi cũng rất nhẹ, nhưng để lại một khoảng trống đẹp và yên.

Naoko là một phần ký ức đẹp, không phải để đau mà để nhắc con người ta trưởng thành. Có những người sinh ra… chỉ để ta gặp một lần trong đời, nhưng đủ để thay đổi mình mãi mãi.

# Ý nghĩa phim và vài điểm nổi bật

  • “Gió Vẫn Thổi rồi, ta phải sống tiếp.” Đây là câu then chốt. Gió tượng trưng cho thời cuộc, biến động, những thứ mình không điều khiển được.
  • Máy bay: đại diện cho ước mơ thuần khiết nhưng bị kéo xuống bởi chiến tranh.
  • Naoko: là khoảng lặng thanh sạch nhất trong đời Jirō.
  • Jirō: là hình ảnh của những người trẻ cô độc nhưng kiên định - giống rất nhiều người trong chúng ta.

# Những khúc ca